Một chút tâm sự về chuyện xin việc tại Nhật Bản

Thời gian trôi qua nhanh vun vút, thoắt cái đã ba năm kể từ ngày tôi  sang Nhật.

Vậy là cuối cùng, sau thời gian dài đăng đẵng chiến đấu  trên ghế nhà trường, tôi bước vào cuộc hành trình mới, đầy thử thách chông gai, mang tên: xin việc. Xin việc  điều mà cách đây một năm tôi đã lo lắng vô cùng! Đơn giản vì mang tiếng đến đất nước này được ba năm nhưng lại học bằng tiếng Anh, dăm câu chào tiếng Nhật tôi còn ấp a ấp úng, làm sao đối phó được với môi trường làm việc nơi đây. Nhiều lúc bạn bè, người thân hỏi thăm: “Mày qua Nhật lâu vậy chắc giờ nói lưu loát như người bản xứ rồi ha!”, tôi chỉ biết nhăn mặt cười trừ. Nhưng chắc chắn không thể nào cười trừ được với nhà tuyển dụng. Và đúng là như thế, đến bây giờ, sau nhiều lần vác hồ sơ đi bôn ba khắp chốn, tôi vẫn chẳng có được một tí hi vọng nhỏ nhoi.

 

 

Lần đầu xin việc, tôi không tìm hiểu kỹ về công ty, đến khi hỏi bị vặn vẹo quá chừng, thế là trượt. Lần sau, quyết tâm thăm dò hơn, tin chắc rằng mình sẽ đậu. Nào ngờ, bao nhiêu thử thách được đặt ra: nào viết entry, nào làm luận, nào phỏng vấn… Với một đứa mà tiếng còn chưa rành thì kinh nghiệm cho những điều đó quả là điều xa xỉ. Và thế là tôi lại trượt đợt hai. Cố gắng mày mò, hỏi han bạn bè, tìm tra trên mạng, ghi ghi chép chép và chuẩn bị đủ thứ, đánh bạo thử tiếp một số công ty, nhưng hỡi ôi, trượt vẫn hoàn là trượt! Hai chữ “Kinh nghiệm” to tổ chảng cứ ám ảnh mãi tôi như thế, là cái rào ngăn khổng lồ khiến tôi chẳng bước vào công ty nào được.

Nhìn lại xung quanh, bạn bè ai nấy đều đã có việc làm ổn định hết rồi. Còn tôi thì vẫn cứ phải lao đao xin việc, chẳng biết bao giờ mới kiếm được chỗ dừng chân. Nhiều lúc, nghĩ về gia đình vẫn đang ngày đêm trông ngóng, lại tự trách mình vô hạn. Hình như tôi vô dụng quá, bất lực quá, nên chẳng nơi đâu muốn nhận. Rồi trong những khi mệt mỏi như thế, tôi đã từng nghĩ: “Hay là bỏ luôn chuyện kiếm việc, về sống với cha mẹ rồi lập gia đình quách cho xong”. Nhưng nghĩ lại, tôi không thể sống phụ thuộc vào người khác như thế được. Cần phải cố gắng lên, tự làm ra tiền bằng  đôi tay của mình, no hay đói cũng do chính mình quyết định. Sống phụ thuộc rồi nay thế này mai thế khác, liệu có bền vững nổi hay không? Nghĩ vậy, tôi lại bắt tay vào hí hoáy viết hồ sơ, tiếp tục rải “truyền đơn” khắp những nơi này nơi khác.

xin-viec-o-nhat

Dần dần, tôi không còn thấy chuyện xin việc là áp lực nữa, mà trái lại còn rất vui. Nhờ quá trình bôn ba như thế, tôi đã “bỏ túi” cho mình những trải nghiệm vô giá mà không phải ai cũng có được. Đầu tiên là sự tỉ mỉ của người Nhật khi giới thiệu việc làm. Nếu là ở Việt Nam, nội dung công việc chỉ được trình bày qua loa sơ sài,  khi có vấn đề gì thì tự thân vận động. Nhưng ở Nhật mọi thứ đều được giải thích kỹ càng đến từ mi-li-mét, từ tên công việc, rồi làm như thế nào, thậm chí còn được nói chuyện với các anh chị trong công ty để biết mình sẽ làm việc với những ai sau này nữa.  Chưa hết, những thắc mắc của tôi còn được giải đáp tận tình, vượt xa mong đợi. Tất nhiên cái gì cũng có mặt trái của nó, sự kỹ lưỡng ấy tuy hữu ích nhưng với một đứa tiếng Nhật yếu kém như tôi, ngồi nghe trong thời gian dài quả là một cực hình. Tôi không hiểu nổi những nhân viên đang nói gì, đặt câu hỏi cũng lúng ta lúng túng. Nhưng rồi dần dần, chịu khó học tiếng Nhật, tôi cũng nghe thấm được nhiều hơn, điều gì muốn nói cũng diễn đạt được, mọi thứ trở nên thú vị và thời gian trình bày cũng trôi qua nhanh chóng.

Một điều thú vị nữa mà tôi nhận được trong quá trình xin việc là những hiểu biết về các lĩnh vực khác, những điều tưởng chừng tôi sẽ chẳng đụng đến bao giờ. Từ lịch sử của…nhà vệ sinh, đến công nghệ oto phát triển thế nào, rồi làm sao xây dựng một xã hội bền vững… Có những thứ đã nghe văng vẳng bên tai từ rất lâu rồi nhưng đến giờ mới hiểu. Có những thứ lẽ ra phải hiểu nhưng có làm mới biết mình còn phải học hỏi nhiều. Nhờ đi xin việc, tôi biết được thế giới quanh mình thú vị thế nào, và đang không ngừng biến đổi ra sao. Cảm giác như đang ôm trọn những tinh hoa của Trái Đất này vào lòng vậy. Đúng như lời người xưa nói “Đi một ngày đàng, sẽ học một sàng khôn”.

Giờ đây, tôi vẫn đi xin việc. Vẫn bị đánh rớt vì thiếu kinh nghiệm bao lần. Vẫn có những căng thẳng và hoài nghi về năng lực. Thậm chí có lúc vào tới vòng cuối rồi vẫn bị trượt đớn trượt đau. Nhưng chẳng sao, vì giờ đây, sau những lần vấp ngã, tôi đã biết đứng lên, mạnh mẽ và vững chãi hơn nhiều. Sau tất cả mất mát thì cái còn lại luôn là kinh nghiệm, là hành trang mà tôi luôn tích cóp mỗi ngày cho chặng đường phía trước.

Xin việc, như ai đó đã từng nói, là một cuộc kháng chiến trường kì, không thể thấy nản mà bỏ cuộc. Phải biết kiên trì, bền bì, rồi sẽ có lúc đến được đích thành công.

Nếu bạn cũng đang vật vã với những áp lực xin việc như tôi, thì hãy cố gắng lên, tự tin vào bản thân, dám trải nghiệm, dám thất bại và dám trưởng thành. Tin chắc rằng, một ngày nào đó, hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi và với bạn.

Bởi đơn giản, thất bại chỉ là thành công bị trì hoãn mà thôi.

Nguồn: isenpai

Rate this post